Người giữ lửa giữa trùng dương
Bình minh đỏ rực vòm mây sớm
Sóng gợn long lanh ánh bạc gương
Hải âu lượn cánh vờn trên sóng
Gọi nắng về sau giấc đại dương
Giàn khoan sừng sững như thành lũy
Giữa khơi xa, mờ mịt biển sương
Petrovietnam - tim người thợ
Giữ ngọn lửa bừng giữa trùng dương
Có những bàn tay sần vai thép
Bám giàn đêm lạnh, gió chập chờn
Chẳng tiếng kêu ca trong sóng dữ
Chỉ bền gan, mắt sáng lòng son
Họ hát lời ca như gió thoảng
Về quê hương, về ánh mắt hiền
Về mẹ lưng còng bên bếp nhỏ
Chờ con xa thẳm ở vùng biên
Có người tóc bạc chưa về phố
Gửi trọn đời nơi biển dập dềnh
Cơm chan giọt mặn chiều rơi muộn
Gió lùa rét mướt giữa lênh đênh
Trăng không có, rằm xa thăm thẳm
Chỉ đèn khoan cháy giữa biển trời
Giấc mơ sáng ngời trong ánh thép
Giữ nguồn dầu chảy mãi không thôi
Có ai ngồi nhớ mùa xuân cũ
Lặng thầm nghe tiếng mẹ ru hời
Giờ nơi đáy giàn khoan hun hút
Tim người còn vọng nhịp quê ơi
Bão nổi, mưa dồn, đêm bất tận
Họ vẫn canh dầu, vẫn hăng say
Như đất mẹ trao bao điều gửi
Từ trong sâu thẳm chẳng hề lay
Người thợ - ngọn đuốc vươn cao vút
Dẫu biển gầm cũng chẳng hề lui
Dầu thấm mồ hôi trào từng ống
Gian khổ nào bằng một chữ “vui”?
Đâu ai thấy những ngày Tết muộn
Họ nhìn trời rực pháo không tên
Chỉ có bàn tay siết chặt lại
Giữa thinh không - lòng vẫn vững bền
Petrovietnam - ngàn tim đỏ
Góp từng tia sáng giữa muôn trùng
Tổ quốc trong tim, không xa nữa
Khi người thợ giữ lửa kiên cường
Xin cúi đầu trước bao thầm lặng
Giữa khơi xa chẳng kịp gọi tên
Có người ngẩng mặt bên cờ đỏ
Giữ hồn sông núi vẫn bình yên
Lê Văn Kỳ
Mã tác phẩm: 36-TH-LVK-0001