Người giữ lửa giữa trùng khơi
Giữa biển rộng mênh mông sóng vỗ
Có những người lặng lẽ canh đêm
Giàn khoan đứng giữa trời nghiêng
Là mái nhà chung của bao thế hệ
Họ gọi nhau bằng tiếng anh, tiếng chị
Chung bữa cơm, chia ngọn gió đầu đông
Mỗi mũi khoan là một ước mong
Cho Tổ quốc đủ đầy, cho đời thêm sáng
Bảy ngày, hai mươi tám ngày trực
Có khi Tết chỉ là vài lời nhắn
Nhưng trong tim, chẳng phút nào lặng
Bởi tình yêu nghề cháy mãi không nguôi
Từ Bạch Hổ đến Rồng, Sư Tử
Những mỏ dầu mang dáng hình cha ông
Dấu chân người in xuống Biển Đông
Thành tựu ấy - máu xương và trí tuệ
Petrovietnam - không chỉ là tên
Mà là ước mơ xuyên qua bão tố
Từ bàn tay người thợ thô nhám
Nảy mầm lên những giấc mơ lớn lao
Có người về hưu, mắt vẫn hướng biển
Cháu gọi ông bằng “người đi tìm lửa”
Dầu nằm sâu, nhưng người luôn mở cửa
Dẫn ánh sáng về cho cả quê hương
Giữ ngọn lửa không chỉ ở giàn khoan
Mà trong tim từng người con Dầu khí
Tinh thần ấy - đoàn kết, kiêu hãnh
Là bản sắc - là máu chảy không ngừng
Nếu ai hỏi: Vì sao ta làm thế?
Xin trả lời: Vì Tổ quốc cần ta
Dưới trùng khơi, giữa bão tố bao la
Vẫn sáng mãi - ngọn lửa người Dầu khí
Cao Nguyễn Trọng Nhân
Mã tác phẩm: 03-TH-CNTN-0003